Nguyễn Du, khi tả sự giao linh giữa Kiều và Đạm Tiên, đã viết: "Ào ào đổ lộc rung cây,
Ở trong dường có hương bay ít nhiều." Hương lãng đãng bên thềm hiện tượng - phi hiện tượng, lượn lờ giữa hai cõi âm - dương, tiêu dao giữa thế giới hữu hình và vô hình. Người ta vì thế mà dùng hương để giao tiếp với những người, những cõi mà ngôn từ khó bề chạm đến chăng? Không ai nói chắc được, chỉ biết rằng từ lâu, tục đốt hương đã bắt rễ sâu vào truyền thống ngày Tết Việt Nam. Hương khói cho tổ tiên trở thành "hương thời gian" thiêng liêng, để ta "nhìn thấy" bóng dáng của nghìn xưa vô hạn thấp thoáng trong hiện tại hữu hạn.