Tips: Click on any Hán-Nôm character to look it up in the dictionaries.
Oan gia
chính chữ là “oán gia”, tục (tiếng tục Trung-quốc), gọi trại là oan gia, chỉ kẻ oán thù với mình hay sự oán thù nói chung. Đây là Vân Tiên nói có lẽ kiếp trước mình có nợ oán thù gì với Võ công, nên mới bị hãm hại như thế này (nói theo thuyết nhà Phật).
ai khéo trước bày
Ôi thôi thân thể còn gì mà toan
Dựa mình vào chốn
thạch bàn
bàn đá, tảng đá lớn và phẳng.
nằm co
Đêm khuya ngọn gió thổi lò
Sương bay lác đác, nằm co lạnh lùng
Ngũ canh chịu khát ròng ròng
Nhờ ba phong thuốc đỡ lòng hôm mai
Du thần
vị thần đi dạo các nơi để xem xét nhân gian
xem thấy thương hoài
Xét trong mình gã có bài
phù thiên
bùa tiên để giữ mình, tức đạo bùa của thầy Vân Tiên cho khi Vân Tiên đi thị
Cùng nhau dìu dắt đều liền trở ra
Tới nơi
đại lộc
lộc là chân núi, đại lộc tức dưới chân núi lớn (theo Kinh thư).
trời đà hửng đông
Du thần trở lại
sơn trung
trong núi
Vân Tiên còn hãy giấc nồng mê man
Lão tiều cơm gói sẵn sang
Sớm mai xách búa đi ngang vào rừng
Quen đường
Đại Lệ là chừng
mức độ ấy, khoảng ấy, nói ông tiều qua rừng tới khoảng đường chân núi thì nghe thấy tiếng Vân Tiên ở quanh nơi đấỵ Chữ “đại lộc” ở đây cũng như chữ “đại lộc” trên kia, nhiều bản chép là đại lộ (đường cái), xét ra không đúng nghĩa chỗ nàỵ Du thần chỉ đưa Vân Tiên ra khỏi hang một dặm tới dưới chân núi trong rừng thôi, chứ không đưa ra ngoài đường cái, vì câu dưới nói: “Có tiếng trong rừng thở than”, và mãi tới dưới nữa lại có câu: “Khỏi rừng ra tới ngã ba”, rõ là Vân Tiên trước còn ở trong rừng, mãi sau ông tiều mới cõng ra đường cáị
Ra đi vừa thấy dấu chân bước vào