Tips: Click on any Hán-Nôm character to look it up in the dictionaries.
Mụ càng kể nhặt kể khoan,
Gạn gùng đến mực nồng nàn mới tha,
Vực nàng vào nghỉ trong nhà,
Mã Kiều lại hở ý ra dặn lời:
"Thôi đà mắc lận thì thôi!
Đi đâu chẳng biết con người Sở Khanh?
Tự tình
“Phụ” tình nổi tiếng...
nổi tiếng lầu xanh,
Một tay chôn biết mấy cành phù dung!
Đà đao lập sẵn chước dùng,
Lạ gì một cốt một đồng xưa nay.
Có
ba trăm
Có ba “mươi” lạng...
lạng trao tay,
Không dưng chi có
người này nọ kia
... “chuyện” này “trò” kia!
!
Bớt lời kêu chớ
lây chi mà đời
... “liệu” chớ “sân si thiệt” đời!
.”
Nàng rằng: "Thề thốt nặng lời,
Có đâu mà lại là người hiểm sâu!”
Còn đương suy trước nghĩ sau,
Mặt mo đã thấy ở đâu dẫn vào.
Sở Khanh lên tiếng
rêu câm
Sở Khanh lên tiếng rêu “rao”,
,
“Độ nghe
nàng
Độ nghe “mới” có... (hoặc) “Nọ” nghe “rằng” có...
có con nào ở đây?
Phao cho quyến gió rủ mây,
Hãy xem có biết mặt này là ai?"
Nàng rằng: "Thôi thế thì thôi,
Rằng không thì cũng vâng lời rằng không!"