Tips: Click on any Hán-Nôm character to look it up in the dictionaries.
Sinh càng trông thấy càng thương,
Gan càng tức tối, ruột càng xót xa.
Rằng: "Tôi trót quá chân ra,
Để cho đến nỗi
trôi hoa dạt bèo
(“dạt”: cũng viết là “giạt”) ý nói Thuý Kiều phải lưu lạc như hoa trôi bèo dạt ở nơi quê người.
.
Cùng nhau thề thốt đã nhiều
Những điều vàng đá phải điều nói không!
Chưa chăn gối cũng vợ chồng.
Lòng nào mà nỡ dứt lòng cho đang?
Bao nhiêu của, mấy ngày đàng,
Còn tôi, tôi một gặp nàng mới thôi!"
Nỗi thương nói chẳng hết lời,
Tạ từ, sinh mới sụt sùi trở ra.
Vội về sửa chốn vườn hoa,
Rước mời viên ngoại ông bà cùng sang.
Thần hôn chăm chút lễ thường,
Dưỡng thân thay tấm lòng nàng ngày xưa.
Đinh ninh mài giọt chép thơ,
Cắt người tìm tõi, đưa tờ nhắn gia.
Biết bao công mướn của thuê,
Lâm Truy
nên đọc là “Lâm Thanh”. Kim Trọng cho người cầm thư về Lâm Thanh hỏi thăm tin tức của Thuý Kiều vì khi Mã Giám sinh đến Bắc Kinh mua Kiều có khai quê ở huyện Lâm Thanh. Theo nguyên truyện: “Người lính trạm đem thư tới Lâm Thanh thăm dò tin tức. Tháng sau người ấy trở về cho biết chẳng có một ai tên gọi là Mã Giám sinh hết thảy. Nghe tin thất vọng, chàng Kim luống những khóc hoài”. Bản LVĐ 66 chép là “Lâm Truy”.
mấy độ đi về dặm khơi.
Người một nơi, hỏi một nơi.
Mênh mông nào biết bể trời nơi nao?
Sinh càng thảm thiết
khát khao
mong muốn được gặp lại Thuý Kiều.
,
Như nung gan sắt, như bào lòng son.