Tips: Click on any Hán-Nôm character to look it up in the dictionaries.
Nữa khi giông tố phũ phàng,
Thiệt riêng đấy, cũng lại càng cực đây.
Ái ân ta có ngần này mà thôi!
Bây giờ kẻ ngược người xuôi,
Biết bao giờ lại
nối lời nước non
nối được lời thề trăm năm chung sống với nhau.
?
Dẫu rằng
sông cạn đá mòn
ý nói trải qua thời gian lâu dài, đã có nhiều biến đổi.
,
Con tằm đến chết cũng còn kéo tơ."
Cùng nhau kể lể
sau xưa
trước sau mọi chuyện.
,
Nói rồi lại nói, lời chưa hết lời.
Mặt trông tay chẳng nỡ rời,
Hoa tì đã động tiếng người nẻo xa.
Nhận ngừng
nén chặn sự cảm động và ngừng ngay sự tâm tình, làm ra vẻ tự nhiên. Vì chữ nhận ngừng hơi khó hiểu và không được thông dụng nên bản Hồ Đắc Hàm đã chép là “Ngại ngần nuốt tủi lảng ra” và hai bản Bùi Khánh Diễn - Tản Đà đã chép là: “Ngập ngừng nuốt tủi lảng ra”.
nói [tủi] đứng ra,
Tiểu thư đâu đã lánh hoa bước vào.
Cười cười nói nói
ngọt ngào
nói êm dịu như không, vẫn vui vẻ tươi cười làm như không có chuyện gì.
,
Hỏi: "Chàng mới ở chốn nào lại chơi?"
Dối quanh sinh mới liệu lời:
"Tìm hoa quá bước, xem người viết kinh."
Khen rằng: "
Bút pháp
phép viết, lối viết chữ nho.
đã tinh,
So vào với
thiếp hương đình
nên đọc là “thiếp Lan đình”. Vương Hy Chi, người đời Tấn, nổi danh về chữ tốt hơn là về văn thơ nên các sách văn học sử không chép tên ông và ông cũng chỉ lưu truyền có mỗi một bài “Lan đình tập tự” (Lan đình là tên một cái đình bên sông Lan Chữ xưa Vương Hy Chi và mấy người bạn hay ngâm thơ ở đó). Bài tự tập thơ Lan đình này ông làm rồi viết ra thiếp, văn đã hay, chữ lại đẹp, người ta gọi là thiếp Lan đình. Cả câu ý nói: chữ Thuý Kiều chép kinh rất đẹp nếu đem so với chữ của Vương Hy Chi trong thiếp Lan đình thì cũng không thua kém gì. Bản LVĐ 66 và 71 chép là “Thiếp Hương đình”.
nào thua!
Tiếc thay lưu lạc giang hồ,
Nghìn vàng thực cũng nên mua lấy tài!
Thuyền trà cạn nước hồng mai,
Thong dong nối gót
thư trai
phòng đọc sách, cũng như viện sách.
cùng về.