Tips: Nhấp vào kí tự Hán Nôm để tra cứu trong từ điển.
Một vùng
cỏ áy
cỏ vàng úa.
bóng tà,
Gió hiu hiu thổi một vài ngọn lau.
Rút trâm sẵn giắt mái đầu,
Vạch da cây vịnh
bốn câu ba vần
tức là bài thơ tứ tuyệt.
.
Lại càng mê mẩn
tâm thần
tâm trí, tinh thần, nói chung về tinh thần ý tưởng.
,
Lại càng đứng lặng tần ngần chẳng ra.
Lại càng ủ dột
nét hoa
nét mặt đẹp của người con gái. “Ủ dột nét hoa” là nói nét mặt buồn rầu.
,
Sầu tuôn đứt nối, châu sa vắn dài.
Vân rằng: "Chị cũng nực cười,
Khéo dư nước mắt khóc
người đời xưa
do chữ cổ nhân, chỉ người đã chết.
."
Rằng: "Hồng nhan tự nghìn xưa,
Cái điều bạc mệnh có chừa ai đâu?
Nỗi niềm tưởng đến mà đau,
Thấy người nằm đó biết sau thế nào?"
Quan rằng: "Chị nói hay sao,
Một điều là một
vận vào
buộc vào mình.
khó nghe!
Bóng chiều đã ngả, dặm hoè còn xa."
Kiều rằng: "Những đấng tài hoa,
Chết là
thể phách
xác và vía; xác là hữu hình, phách là thuộc về vô hình, chỉ dựa vào thể xác mà tồn tại. Chữ “thể phách” ở đây chỉ chung thể xác con người.
, còn là
tinh anh
tức là phần linh hồn. Nguyên truyện: “Tử giả thể phách, bất tử giả tinh thần” = người ta chết là mất đi cái thể xác chứ cái tinh thần thì không bao giờ mất được.
.
Dễ thay tình lại gặp tình,
Chờ xem ắt thấy
hiển linh
hiện rõ ra sự linh thiêng.
bây giờ."
Một lời nói chửa kịp thưa,
Phút đâu trận gió cuốn cờ đến ngay.