Tips: Nhấp vào kí tự Hán Nôm để tra cứu trong từ điển.
Liều công mất một buổi quì mà thôi.
Mà ta
bất động
chẳng làm gì.
nữa người sinh nghi."
Tiếc thay một đoá
trà mi
cũng đọc là “đồ mi” vì chữ trà 茶 xưa viết là chữ đồ 荼. Chữ 荼 thời Đông Hán (25-220) trở về sau phiên thiết là “trạch gia”, “âm trà”. Thời Lương (502-557) trở về sau cũng đọc là “trà” nhưng quên giảm đi một nét, vẫn viết là đồ 荼. Từ đời Đường (618-907), Lục Vũ soạn quyển “Trà kinh” mới giảm một nét để thành chữ 茶 (trà). Vì thế chữ “đồ mi” ta vẫn quen đọc là “trà mi”. Trà mi là một thứ hoa giống như hoa hồng leo (tường vi), thường nở về cuối xuân, sang đầu mùa hạ khi các loại hoa khác đã nở hết. “Đường thi”: Khai đáo đồ mi hoa sự liễu = nở đến hoa đồ mi thì việc thưởng hoa đã xong. Nguyễn Du đã lấy chữ ‘hoa sự liễu’ để chỉ việc Kiều bị thất tiết với Mã Giám sinh: “Con ong đã mở đường đi lối về”.
,
Con ong đã mở đường đi lối về!
Thương gì đến ngọc, tiếc gì đến hương!
Tiệc xuân
nên đọc là “đêm xuân”. Đêm xuân của đôi vợ chồng mới cưới, chan chứa tình xuân. Chữ “đêm xuân” đây cũng giống như chữ “chiều xuân” ở câu 348.
một giấc mơ màng,
Đuốc hoa để đó mặc nàng nằm trơ.
Nỗi riêng tầm tã tuôn mưa,
Phần ngẫm nỗi khách, phần lo nỗi mình.
"
Tuồng chi
không ra dáng chi, không ra bộ chi.
là giống hôi tanh,
Thân nghìn vàng để Ô danh má hồng.
Thôi còn chi nữa mà mong,
Đời người thôi thế là xong một đời!"
Giận duyên tủi phận bời bời,
Cầm dao nàng đã toan bài
quyên sinh
(“quyên”: bỏ; “sinh”: cuộc sống) bỏ mình liều chết.
.
Nghĩ đi nghĩ lại một mình,
Một mình thì chớ,
hai tình
hai người tình thâm tức là cha và mẹ.
thì sao?
Truy nguyên
tìm ra nguồn gốc của sự việc.
chẳng kẻo
chẳng khỏi, e bị.
luỵ vào song thân.
Nỗi mình âu cũng
giãn dần
nguôi dần, bớt dần.
,
Kíp chầy thôi cũng
một lần
một lần chết. Cả câu ý nói thôi hãy chờ đó để xem sao, trước sau cũng chỉ một lần chết mà thôi.
mà thôi!"