Tips: Nhấp vào kí tự Hán Nôm để tra cứu trong từ điển.
Dưới khe nước chảy trong veo,
Bên cầu tơ liễu bóng chiều đã ra.
Kiều từ trở gót
trướng hoa
Trướng hoa: bức màn có thêu hoa, chỉ buồng phụ nữ ở.Trướng rủ màn che (c.37)
,
Mặt trời đến đất, chiêng đà
thu không
Thu không: do chữ *sưu* không. *Sưu* là tìm tòi, *không* là trống không. *Sưu không* là đi xem xét, tìm tòi trong dinh trong đồn để soát lại có chỗ nào sơ khoáng chăng mà phòng kẻ gian. Sau quen gọi là *thu không* tức là hiệu trống, hiệu chuông bãi công việc vào buổi chiều, lúc gần tối.
.
Gương nga vành vạnh từ song.
Vàng gieo ngấn nước, cây lồng bóng sân.
Hải đường
Hải đường: thứ cây có hoa đẹp thường được dùng để ví với người con gái có nhan sắc.
lả ngọn đông lân,
Giọt sương treo nặng, cành xuân la đà.
Một mình rạng ngắm tố nga,
Rộn đường
Rộn đường gần: óc bận rộn suy nghĩ về những việc mới xảy ra: gặp mả Đạm Tiên, Gặp Kim Trọng.
xa với
nỗi xa
Nỗi xa: nỗi suy nghĩ về tương lai của đời mình, mối tình với Kim Trọng. Trăm năm biết có duyên gì hay không?
bời bời.
Người mà đến thế thì thôi,
Đời phồn hoa cũng là đời bỏ đi!
Người đâu gặp gỡ làm chi,
Trăm năm biết có duyên gì thay không?
Ngổn ngang trăm mối bên lòng,
Nên câu
tuyệt diệu
Tuyệt diệu: nói câu thơ rất hay.
ngụ trong tính tình.
Chênh chênh bóng nguyệt xế mành,
Tựa ngồi
bên triện
Bên triện: bên lan can tạc hình chữ triện.
một mình thiu thiu.
Thoắt đâu thấy một
tiểu kiều
Tiểu kiều: người con gái nhỏ nhắn xinh đẹp.
,
Có chiều
phong vận
Phong vận: dáng vẻ con nhà nề nếp, đoan trang.Thanh tân: còn trong trắng.
, có chiều thanh tân.
Sương in mặt
Sương in mặt: trên mặt còn có sương in vết. Tuyết pha thân: trên mình còn có tuyết vương dấu. Cả câu tả cái cảnh nàng tiểu kiều đã trải sương tuyết ban đêm từ xa đến.
, tuyết pha thân,
Nhạc
vàng
Sen vàng: chỉ gót chân người đẹp, bước chân của người đẹp. Đông Hôn hầu nước Tề rất yêu nàng quí phi họ Phan, đã cho đúc hoa sen bằng vàng lát xuống nền nhà để cho nàng đi lên rồi khen rằng: Bộ bộ sinh liên hoa (mỗi bước nở ra một bông hoa sen).
lãng đãng
Lãng đãng: có vẻ chập chờn, lờ mờ, khi xa khi gần. Câu này cho ta thấy tiểu kiều đã hiện lên như một bóng ma chập chờn trước mắt Thuý Kiều.
như gần như xa.
"Đào nguyên lạc lối đâu mà đến đây?"